Đi khách sạn cùng bạn thân của vợ vào cuối mỗi tuần

Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Anh thấy mắt em hôm qua, em sướng mà.” Thư đỏ mặt, lắc đầu mạnh:
“Không, anh đừng nói vậy, em không muốn nhớ lại, anh nên dừng đi,” tay cô siết chặt tay cầm xe nôi, lòng giằng xé “Hắn nói đúng, mình sướng thật, nhưng không được thừa nhận.” Nam không ép thêm, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ, đặt lên ghế giữa hai người:
“Đây là clip, anh xóa hết trên máy anh rồi, em giữ đi, anh không uy hiếp nữa, nhưng nếu em cần anh, cứ gọi.” Thư cầm USB, ngón tay run run, lòng nhẹ nhưng nghi ngờ “Hắn chịu buông tha thật sao? Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã.